Nước mắt Việt Nam,
Giữa trận mưa cuồng tháng tư,1975.

Hồ Đinh

      Hai mươi bảy năm về trước, những ngày chưa tết tại Phưóc Long, Cọng sản Bắc Việt  xua mấy sư đoàn bộ chiến với xe tăng, đại pháo, tấn công cuồng bạo vào miền đất hiền lành này. Thành vở sau mấy ngày chống cự tuyệt vọng , giữa những người lính cô đơn và biển giặc.
Ngoài một số lớn tan xác trong bom đan, những tù binh VNCH kể cả thựng dân vô tội, bị trả thù. Máu cũa họ cũng như xương thịt cũa những kẽ đào thoát bị bắn từ sau lưng, quyện với màu đất đỏ và hơi sương lạnh cũa gịng sông Bé, bốc thành những trận mưa nước mắt đầu mùa 1975. Mưa giạt về bắc, mưa ngập phương nam, khắp nơi từ bên này sông Thạch Hản, vào tới Huế, miền trung, cao nguyên và Sài G̣n, nơi nào giọt nước hiền cũa trời, cũng lộn cộn mùi xưong thịt cũa lính và ngựi dân vô tội trong thảm trạng chiến tranh.
Cũng kể từ đó, giờ G, ngày N trên trang Việt sử cận đại cũa cuộc chiến Dông Dương lần thứ ba(1960-1975), cái mốc Ban Mê Thuộc vào tháng ba, những ngày sau tết, đă trở thành ngày tang chung cho hằng triệu oan hồn uổng tử  Quân,Dân  cũa miền nam, bị bộ đội Bắc Việt  sát hại từ phía sau lưng, bằng đủ mọi thứ vũ khí giết ngựi , mua chịu cũa Nga,Tàu. Biển cũng là ngựi mẹ hiềnVN tự bao đời, bổng dưng tháng ba, tháng tư chĩ v́ bọn cuồng sát phương Bắc, mà đành chôn vùi bao mạng ngựi dưới vực nước sâu tại  những băi, bờ thân thương  Thuận An, Đà Nẳng, Qui Nhơn, Cam Ranh..Tại Sài G̣n, nưóc mắt Việt Nam nhược tiểu đă thật sự  bốc thành cơn mưa đầu muà, qua những ngày Chánh phủ VNCH tiếp xúc với phái đoàn quốc hội Mỹ, từ Hoa Thịnh Đốn  tới theo yêu cũa Tổng Thống Ford, để cứu xét quân viện cho miền Nam trong lúc nguy ngập.. Phái đoàn do tên  dân biểu phản chiến  Mc.Closkey cầm đầu, tới Sài G̣n chỉ để được điều tra các tên tù CSBV đang bị giam giữ, chứ không phải đến để cứu giúp một  đồng minh cũa Mỷ trong lúc tuyệt vọng trưóc  giặc thù. Nhưng dù, trong những ngày cuối cùng cũa tháng tư đen, ngựi lính VNCH đă lấy xương thịt, máu lệ cũa ḿnh để thay xăng nhớt và đạn dược viện trợ cũa Hoa Kỳ, vẫn  hiên ngang chứng tỏ với thế giới trong tư thế quang minh lổi lạc, không thèm tấn công ngược  bọn đồng minh phản bội, một điều quá dể dàng lúc đó, nếu các tướng lănh muốn. Các trận đánh long trời lở đất tại Phan Rang, Phan Thiết, Biên Hoà, Phưóc Tuy, Long An , Sài G̣n và nhất là nơi  tuyến thép  Xuân Lộc, qua 12 ngày tử chiến, đă làm cho CSBV từ  bọn chóp bu tại Hà Nội tới hàng cán binh, cán bộ xanh máu mặt. Cũng nhờ thế, mà đựng sông, bải biển, phi trựng kể cả những nóc cao ốc khắp  Sài G̣n, Chợ Lớn và ngay tại Tân Sơn Nhất, mới c̣n an toàn cho máy bay Hoa Kỳ vào bốc ngựi, trong số này không ít nhiều tên ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cọng sản.  
      Hai mươi bảy năm qua mau, nhưng lạ kỳ v́ ở đâu tháng tư trời cũng mưa bất chợt, trái muà.Là một kẽ may mắn, sống sót qua được hai mươi mấy muà mưa đổi đời, thế nhưng đến giờ vẫn c̣n ngơ ngác như đang lúc lội trong những cơn mưa cuồng lũ, đầy nưóc mắt cũa tháng tư đen. Phải, ai làm sao có thể quên được giọt nước mắt Việt Nam nhược tiểu, cứ măi chảy dài, biết đến bao giờ mới cạn ?

**CỌNG SẢN HÀ NỘI CƯỞNG CHIẾM VNCH : 
      Ba mươi năm lửa khói triền miên trên đất Việt (1945-1975), từ nam tới bắc, đất nước tan nát v́ bom đạn, dân chúng hai miền lầm than đói rách bởi chiến tranh. Rốt cục
Việt Nam mang cái vỏ thống nhất và nền độc lập  dơm, dưới cùm gông nô lệ cọng sản. Tất cả bí mật cũa cuộc chiến  đă đưọc phơi bày một cách trần truồng bi thảm, bởi  những ngựi trong cuộc, càng làm cho dân tộc quá đau ḷng, khi phát hiện một sự kiện năo nuột, bi thương : đó là việc  đăng cọng sản VN, bất chấp mọi thủ đoạn, kể cả việc  đem lănh thổ cũa tổ tiên cầm bán, sang nhưọng cho kẽ thù ngàn đời của Hồng Lạc, để đổi lấy quân trang dụng và sự giúp đở trong việc  cưởng chiếm VNCH. Không có Mặt trận giải phóng miền nam, không có người miền nam v́ bất mản mà nổi dậy chống lại Chánh quyền. Tất cả đều do Đảng ta dàn dựng từ đầu cho tới hồi chung cuộc với hơn 1 triệu cán binh sinh bắc tử nam. Liên Xô, Trung Cộng và khối Cọng sản Đông Aâu đă chi viện cho Hà Nội hơn 6 tỷ mỹ kim, đó là chưa kể số nợ vay phải trả, mà từ đó tới nay, dân chúng hai miền nam-bắc VN phải nai lưng gánh chịu.
      Tháng 8-1956, Lê Duẩn được phái vào Nam để bày binh bố trận chiếm VNCH v́ biết chắc sẽ không có tổng tuyển cử thống nhất đất nước như tinh thần hiệp định Geneve qui định. Cũng kể đó, Bắc bộ phủ hoạch định lại tổ chức Quân đội ở miền bắc cũng như Việt cộng trong nam dưới chiêu bài MTGPMN. Sau hiệp định Ba Lê 1973, Hà Nội đă quyết tâm đánh chiếm miền nam, v́ biết chắc là Hoa Kỳ đă thật sự rút khỏi chiến trận, sau khi đem hết tù binh về nước. Theo tài liệu hiện hành, năm 1973, CSBV có 570.000 quân chính quy và 1 triệu 700.000 du kích.. Hơn 300.000 đưọc đưa vào tác chiến tại miền nam. Ngoài Quân đoàn 1 hay Binh đoàn Quyết thắng có nhiệm vụ bảo vệ thủ đô và miền bắc. Tất cả các Quân đoàn 2 (Binh đoàn Hương Giang), Quân Đoàn 4 (Binh đoàn Cửu Long),Quân đoàn 3 và Đoàn 232 đều đưa vào chiến đấu tại VNCH
      Tại miền nam VN, sau hiệp định Geneve 1955, CSBV đă thành lập đơn vị 250, gồm 30 đại đội du kích nằm vùng, hoạt động rải rác khắp miền đông và tây nam phần. Tháng 2/1961, Hà Nội lập Trung ương cục miền nam và cái gọi là Quân đội giải phóng (Việt Cộng), do Hoàng văn Thái, Trần văn Trà, Trần văn Quang, Trần Lương, Vơ văn Kiệt, Nguyễn văn Linh..phụ trách. Lúc đầu VC toàn là người miền nam lên tới 45.000 ngựi nhưng đến cuối năm 1965 th́ chỉ c̣n không quá 20.000 người. T́nh trạng trên càng bi thảm hơn sau trận tổng công kích tết  Mậu Thân (1968) và v́ vậy năm 1973, mặc dù trên báo chí và tuyên truyền , có các đơn vị VC như công trường 9,5,7 với các trung đoàn Q 761, Q 762,  U 70..nhưng 90% cán binh, cán bộ đều là ngựi bắc
      Để chuyển ngựi và quân trang, vũ khí vào nam, ngày 19-5-1959 Bắc Việt  thành lập Đoàn 559 trên bộ qua đựng ṃn Hồ chí Minh. Hai tháng sau lại lập  Đoàn  579 trên biển, do Phó đề đốc Trần văn Giang chỉ huy. Theo Đồng sĩ Nguyên, Tư lệnh Đoàn 559,
kiêm Tổng cục Trưỏng Hậu cần, th́ đựng ṃn HCM đưọc Vỏ Bẩm khai phá, bao gồm ba giai đoạn . Đầu tiên là đi bộ, gùi, thồ. Từ năm 1964-1970 di chuyển bằng cơ giới. Sau năm 1971-1975 trở thành xa lộ đất với nhiều nhánh rẽ và đựng ống dẫn xăng, dầu. Để bảo vệ con đựng,từ điểm xuất phát tại Nghệ An tới vĩ tuyến 17, Bắc Việt thựng xuyên huy đông hơn  100.000 thanh niên nam nử, trong 8 Sư đoàn Thanh niên xung phong. Ngoài ra c̣n có SD cao xạ pḥng không  và đoàn xe vận tải các loại, kể cả xe đạp thồ. Sau năm 1973, từ miền bắc vào tới chiến trựng miền nam, thời gian chỉ có 12 ngày, v́ Không quân Hoa Kỳ đă hết hoạt động, c̣n QLVNCH lại không có đủ phương tiện ngăn chận, nên Hà Nội công khai xử dụng đoàn xe vận tải hơn 10.000 chiếc suốt đêm ngày.
      Trong ḍng sử Việt, cũng đă có không biết bao nhiêu cuộc nội chiến từ  thời Đinh Bộ Lĩnh với Thập nhị sứ quân, rồi  Mạc, Trịnh, Nguyễn, Tây Sơn phân tranh, nhưng không có lần nào kết quả bi thảm và đất nước tan nát, mất chủ quyền, dân chúng lầm
than khốn khổ cho bằng cuộc kết thúc chiến tranh ngày 30-4-1975, cũa CS Bắc Việt, mà vết thương lở lói nhục nhả nhất là cái hận mất Aûi Nam Quan, Thác  Bản Giốc, Quần đảo Hoàng Sa và một phần Biển Dông cho Trung Cộng. C̣n ǵ thấm thía hơn, khi đọc lại lời cũa Sử gia kiêm Luật sư  Sir Edward S .Creasy, trong tác phẩm biên khảo nổi tiếng  Fifteen Decisive Battles of the World, xuất bản năm 1851, Oâng viết:” Tầm quan trong lịch sử cũa một cuộc chiến, không phải tính bằng những con số thương vong và chiến lợi phẩm, mà được tính bằng những ǵ  ta có được hôm nay, do kẽ chiến thắng mang lại. Nó cũng được tính bằng hôm nay, nếu kẻ thqất trận hèn nhát bỏ chạy “. Hăm bảy năm qua rồi, những ǵ mà CS chiến thắng mang lại cho Dân tộc và Đất nước VN quá rỏ ràng, đủ để kết luận về cái chế độ bạo ngược, do những tên thời cơ giặc cỏ cầm quyền.
      C̣n một điều không ai quên đưọc, là hầu hết cán binh, cán bộ kể cả những nam nử thanh niên xung phong miền bắc, dấn thân vào con đựng sinh bắc tử nam, không phải họ có ḷng ái quốc, yêu nưóc thương ṇi như Đảng nói, mà là nếu không chịu thi hành nghĩa vụ quân sự, th́ chỉ c̣n con đựng chết  mà thôi, v́ duới chế độ công bằng tự do liêm chính cũa nước VN Dân chủ cọng hoà, ngựi dân miền bắc từ năm 1955-1975,  sống khổ đau dưói chế độ công an và hộ khâu. Không đi bộ đội, không chịu vào nam, ngoại trừ là con cháu, thân nhân cũa cán bộ cao cấp, cả gia đ́nh đều mang khổ hận. T́nh trạng khốn khổ này, người miền nam , trong số không ít  thuyền nhân TNCS đưọc đổi đời ở hải ngoại, cũng đă trải qua. 

**TRẢ LẠI CÔNG LƯ CHO QLVNCH :
      Không phại đợi tới bây giờ, khi mà tất cả sự thật về cuộc chiến VN đưọc phơi bày ra ánh sáng, mà từ lâu lắm, ngay những ngày QLVNCH bắt dầu đứng lại để đối mặt  tử chiến với giặc thù phương bắc. Cũng ngay lúc đó, thế giới h́nh như trở mặt với CSVN,
khi mà tin thắng trận cũa SD 18 BB và các đơn vị  tăng phái Xuân Lộc như BDQ,Dù.,Lực lưọng xung kích cũa QD 3..Những kư giả ây phương thân cộng đầu tiên phản chủ, lại chính là những tên tuổi ngựi Pháp, một thời tôn thờ Hồ chí Minh và CSVN c̣n quang trong hơn nước Pháp. Họ chính là Jean Lartéguy, Jean  Lacouture và Pierre Darcourt, những kư giả ngoại quốc  đă bất chấp mạng sống, đội mưa bom đạn, lội trong sông máu, núi xương , đến tận chiến trựng để nh́n thấy và viết lại tất cả những điều công bằng, sự thật mà từ lâu v́ riêng tư, thù hận, đành bẻ cong ng̣i bút, viết toàn những chuyện trên trời dưới biển, hoàn toàn hạ nhục và bêu xấu QLVNCH. Quả thật  những bài báo cũa Họ viết về trận Long Khánh, Biên Hoà, Long An, Sài G̣n, về những giờ phút tử thủ cuối cùng tại Trường Bộ Binh Thủ Đức, về sự hiên ngang lẩm liệt cũa hàng hàng lớp lớp  SVSQ Đà Lạt, Chiến Tranh CT, quân phục chỉnh tề, giầy sô bóng loáng, để ra chiến địa. C̣n có trang quân sử nào trên thế giới  như trang chiến  sử cũa VNCH, đă ghi lại cuộc tử thũ trựng Mẹ tại Vũng Tàu cũa những Thiếu sinh quân tuổi chỉ mới từ 10-14, nhưng đă dám chống lại với cả Tiểu đoàn chính quy BV trong suốt chiều ngày 30-4-1975. Có Quân Lực nào , kể cả Quân đội Hoa Kỳ, có một lúc  5 tướng lảnh Phạm văn Phú, Nguyễn khoa Nam, Lê văn Hưng, Lê nguyen Vỷ và Trần văn Hai quyên sinh để không bị giặc làm nhục. QLVNCH có bao nhiêu tưóng lảnh, Sĩ quan Tá,Uùy, cán bộ, công chức cao cấp..và đă có bao nhiêu người hèn mạt bỏ trốn trong lúc đất nước lâm nguy. Có ai trong tướng lănh QLVNCH đả bán đứng đồng đội  dù ngay cả trong tù đầy chết  chốc ? C̣n CSVN th́ sao ? hăy đọc “Sự Thật” cũa Bùi Tín, để biết tên tướng nông dân Nguyễn Chí Thanh, đă bán đứng đồng chí cho sở mật thám Pháp tại Trung Kỳ, để đưọc tự do.
      Hai mươi năm chiến đấu chống sự xâm lăng cũa Băc Việt, QLVNCH đă có 184.000 người tử thương, nhiều người khác bị thương tật tại chiến trường. Riêng dân chúng vô tội tại VNCH, có 250.000 người chết và 900.000 người khác bị thương. Đến nay, câu hỏi ai mới là kẻ có trách nhiệm về tấn thảm kịch VN ? tuy đă đưọc  bàn cải xôn xao từ mọi phía, nhưng rốt cục  vẫn không có một câu trả lời nào được chấp nhận. Tuy nhiên, gần đúng như nhận xét cũa cố Bộ trưởng Tư Pháp My, R.Kennedỹ :” Lỗi lầm tại VN nhiều đến nổi bất cứ ai liên hệ, cũng phải ít nhiều vấp phải”. Nhưng dù với lư do ǵ chăng nữa, chẳng hạn như VNCH không có những cấp lănh đạo tối cao tương xứng, Bộ Tổng tham mưu QLVNCH hoạt đông không hửu hiệu trong nhiệm vụ điều binh khiển tướng, nhất là những lúc t́nh h́nh quân sự khẩn cấp, như  trong trận Aáp Bắc ( Định Tường) năm 1962 và đặc biệt là trong hai cuộc lui binh vào tháng 3/1975 tại Cao Nguyên và Vùng 1 CT. Một lư do khác  cũng được nhắc tới, đó là sự thờ ơ cũa dân chúng trong lúc đất nước đang có chiến tranh. Trong lúc tại miền bắc, Cọng sản tối đa khai thác tiềm năng nhân vật lực để đạt đưọc mục đích cuối cùng, bất chấp thủ đoạn, lương tri, công pháp quốc tế như bắt các thanh thiếu niên dưới tuổi vị thành niên, bổ sung vào các đơn vị đang chiến đấu tại miền nam, trong trận Tết Mậu thân (1968), Mùa hè đỏ lửa 1972..Bắt cán binh, cán bộ  tại các đơn vị cảm tử, đặc công uống thuốc kích thích trước khi lao vào tử lộ, xiềng khoá chân người vào chân súng pḥng không, pháo các loại hay chiến xa, để họ không đưọc bỏ chạy. Ngược lại tại miền nam, dân chúng khoáng hết tất cả cho quân đội, v́ cho rằng Chính quyền miền nam quá ung thối, chiến tranh xăy ra quá lâu, nên thôi th́ ai chết mặc bây..Cùng lắm th́ chạy theo Mỹ ..
      “ Quốc gia hưng vong, thất phu hửu trách” hơn 2000 năm lịch sử, người thanh niên kẻ sĩ  qua các thời đại, đă dấn thân gồng gánh trách nhiệm diệt giặc thù, giữ yên non sông gấm vốc cũa Tiền nhân để lại. Đất nước hai mươi năm chiến tranh (1955-1975), QLVNCH cũng theo gót cha anh, hiên ngang ra sa trường, ngăn tăng, chận pháo và những chủ thuyết ngoại lai cũa giặc Bắc, quyết tâm nhuộm đỏ quê hương và xích c̣ng dân tộc trong ṿng nô lệ cũa Nga,Tàu, cọng sản quốc tế, mà bọn chúng là nhửng tên lính tiền phương mở đường. Nhưng khác với  Cha Anh buổi trườc, được sự đùm bọc và chở che cũa quốc dân, người lính VNCH bị chính đồng bào cua ḿnh tại hậu phương đâm trí mạng. Hai mươi năm chiến đấu, người lính trận miền nam, triền miên ăn cơm gạo sấy, uống nước hố bom, đem sinh mạng cũa ḿnh đặt trên đường bay cũa đạn, có bao nhiêu ngày đưọc ngũ trên giường ấm, có bao nhiêu người trọn vẹn với t́nh yêu..? Không có lính tử chiến tại các địa danh Khe Sanh, Cồn Tiên, Tân Cảnh,Pleime, Sa Huỳnh, B́nh Đinh, BếnTre, Sá G̣n..trong suốt cuộc chiến, sẽ không bao giờ có những cơ sở tôn giáo trang nghiêm diểm lệ ở miền nam, những trí thức đưọc du học thành danh, những đại x́ thẩu Chợ Lớn.. Tất cả nhờ lính bao che lửa đạn, để sống phè tại hậu phương, biểu t́nh, chống phá, theo giặc, làm giàu và tàn nhẩn  tranh đua lơi danh phù phiếm trên máu xương cũa người lính trận VNCH. Cuối cùng Lính đă nhận đưọc ǵ ? một xấp bạc lương tháng, đủ để mua gạo cho vợ và 4 con, đó là đối với lính c̣n sống. Riêng những gia đ́nh tủ sỉ th́ cuộc đời đen đủa sẽ theo họ trọn kiếp. Sự thua thiệt cứ thế , vẩn đeo cứng vào lính đến lúc  bị bó tay đầu hàng, người lành lặn th́ bị lùa vào ngục tù hành hạ, kẽ tàn phế bị xua đuổi ra khỏi cuộc sống, người chết cũng chẳng đưọc yên giấc v́ mồ mă , xương cốt bị giặc đào xới, dày ṿ..
      Ngày nay lịch sử đă sang trang, nước Mỹ cũng đă quên mất cái hội chứng bỏ chạy tại VNCH. Bắc Việt chiếm được miền nam, đổi tên thành phố Sài G̣n năm 1975, đă làm người dân VNCH tỉnh ngộ và quan trọng nhất, mọi người mới thấm thía về câu nói bất hủ cũa cố tổng thống Nguyễn văn Thiệu :” Đất nước c̣n th́ c̣n tất cả, đừng nghe những ǵ cọng sản nói, mà hăy nh́n những việc cọng săn làm.” Bởi vậy những hành động tàn ác cũa CSBV khi bước vào thành phố, cũng là lúc người lính VNCH từ trong sự tan vở cũa cuộc chiến vô lương, thật sự đưọc quốc dân cả nước vực dậy. Từ nay, họ chính thức hiên ngang đi vào lịch sử dân tộc.
      Xin hăy trả lại cho QLVNCH  danh dự, sự can trường quă cảm và trên hết là những hy sinh cao quư trong suốt cuộc chiến bảo vệ tự do và trường tồn cũa đất nước và dân tộc VN mà từ bao lâu nay đă bị giới truyền thông Mỹ bôi lọ, bóp méo. Đă có bao nhiêu ngườiơ làm ngay từ khi Sài g̣n thất thủ , Họ là Peter Kahn, Denis Warner,Louis A.Fanning, là Vanuxem, William C.Westmoreland, Harry H.Noyes..và c̣n rất nhiều kư giă, sử gia ngoại quốc khác, nhưng đều có chung một kết luận  rằng ngày nay Hoa Kỳ đă quá trể, khi bào chửa cho cái tồi tệ, hèn kém cũa một siêu cường v́ ích kỷ mà tàn nhẩn bỏ rơi một đồng minh anh dũng cũa ḿnh, tuy vậy cũng không phải là quá trể để bắt đầu nh́n nhận sự vô lư vô lương cũa ḿnh, trong việc sai lầm khi bóp méo sự thật để nhục mạ Nam VN. Sau hết, chưa trể trong việc Hoa Kỳ phục hồi lại Danh dự và công nhận thành quả hai mươi năm chiến đấu cũa QLVNCH, trong sứ mạng bảo vệ tự do và xứ sở cũa Họ, trước  sự xâm lăng cũa Cọng sản quốc tế, do Băc Việt đăm nhận.

**QUỐC NHỤC SAU MUÀ CHINH CHIẾN : 
      Ngày nay Cọng sản  VN ngoài bàn tay nhuộm máu dân tộc, c̣n mang thêm cái tội THIÊN TRU,ĐỊA DIỆT, khi dám công khai cắt đất, nhưọng biển cho kẽ thù truyền kiếp cũa Hồng Lạc là Trung Cộng để cầu thân, ph́ gia và bảo vệ chiếc ngai vàng  xây trên đống xương vô định cũa bao thế hệ VN.
      Bao chục năm qua,để đạt đưọc mục đích, đảng CS đă t́m đủ mọi cách  để la làng, bắt khắp thế giới phải đồng thận với chúng, về cái gọi là yêu nước và huyền thoại Hồ chí Minh, huyền thoại Vơ nguyên Giáp qua trận Điện biên phủ năm 1954. Sau tháng 5/1975, cuộc chiến Đông Dương lần thứ ba (1955-1975) kết thúc trên chiến trường, nhưng vẫn tiếp tục trên mặt trận tuyên truyền, v́ bản chất đích thực cũa Cọng sản là đấu tranh trường kỳ, chứ không phải  muốn hoà b́nh, có vậy dân chúng dưới gót sắt xă nghĩa mới đói nghèo trầm kha, lo ăn không đủ, sức nào mà nghĩ tới chuyện chống đảng ? Những tṛ lố lăng tiếp diễn từ nam ra bắc, nơi nào cũng có triển lăm tội ác Mỹ-Nguỵ, sách báo nào cũng thấy chuyện Mỹ tàn sát dân lành vô tội ở Mỹ Lai, Thạnh Phú, rồi  lại thêm địa đạo Củ Chi., có cả các tài liệu cũa tù binh cọng săn trong các trại giam Phú Lợi (B́nh Dương), Phú Quốc..Nhưng lịch sử vẩn là lịch sử, dù rằng toàn dân VN đă bị cường quyền tước đoạt  quyền được nói lên sự thật sau năm 1975.
       Sách vở, báo chí, phương tiện truyền thông..c̣n có thể bị bọn ác bóp méo để thủ lợi, nhưng bia miệng nhân gian th́ miên viển tận tuyệt. Thật vây, tất cả sự thật  VN tuy bị Cọng Sản và thế giới bưng bít, nhưng ai cấm đưọc miệng đời đàm tiếu về bản chất bất
lương, bất nhân, bất công cũa cuộc chiến vừa qua ? Những h́nh ảnh giết người man rợ cũa người CS ngay từ thời kỳ c̣n map mờ đánh lận cái danh xưng Việt Minh, khắp làng quê, xóm chợ cả nước. Vụ thảm sát đồng bào vô tội tại Huế trong Tết Mậu Thân, trên đại lộ kinh hoàng Quăng Trị-Huế, B́nh Định, Kon Tum, An Lộc năm 1972, dân chúng vô tội , chạy giặc lánh nạn, bị bắn giết cuồng bạo từ phiá sau lưng, từ đạn trên trời và trục diện với lưởi lê, mă tấu. Bây giờ th́ tất cả lại đă một lần sang trang, cái lớp hương phấn tô trét cũa một thời nào, cũng vừa theo gió mưa tháng tư rửa sạch, người Cọng sản nguyên thủy xuất thân từ Hang Pắc Pó đă hiện nguyên h́nh, làm giặc không phải để cứu nước mà là xoay bạch ốc thành lâu đài, cho nên đừng lạ ǵ các chóp bu  cũa đảng, chĩ mới có 27 năm làm chủ, mà ai nấy đều trở thành Triệu, kinh, tỷ phú đô la Mỹ.
     Mấy chục năm nay, các vị lănh đạo quốc gia từ Vua Băo Đại, cố Tổng Thống Diệm, Thiệu đều bị gán cho tội bán nước, nhưng nào có ai dám làm mẻ một ly đất cũa Tổ Tiên, trái lại kẻ to mồm là người duy nhất tổ chức và lảnh đạo dành độc lập cho dân tộc, đó là đảng cọng sản mới chính là phường bán nước. Người Việt Quốc gia không bao giờ việt lại lịch sử, theo kiểu cọng sản đă làm, nhưng chính những hành động man rợ, phản quốc cũa Hà Nội trong bao năm qua, từ việc trả thù, hành hạ dă mang những người lính VNCH, việc bắt bớ giam cầm các vi lănh đạo tôn giáo khi đấu tranh cho nhân quyền, tự do và trên hết công khai cắt đất, nhưọng biển , cầm thế tài sản và lănh thổ Quốc gia cho các tư bản để chia chát lơi nhuận, tự nó đă viết lại các trang Việt Sử
hiện thực.
      Tháng tư năm nay mưa cũng buồn đứt ruột, đứng bên này biển nh́n mây mờ tự phương xa, chắc hẳn cả nước năm nay đang lênh đênh trong cơn mưa nưóc mắt : Mưa quốc nhục chừng nào mới chấm dứt, để phường phố được lau sạch những hoen ố cũa mấy chục năm qua bởi gót chân cũa  lũ bạo tàn.
Tháng tư muà quốc nhục 2002.
HỒ ĐINH